Truyện teen – Ngày đầu tiên quen nó, hắn khó chịu lắm. Nhìn nó trên facebook nhìn kỳ kỳ, cá tính, hắn gọi điện làm quen.
- Nhí?
- Ơi!
- Ơi á?
- Dạ.
- Ừ, phải ngoan thế chứ!
Lần nào cũng vậy, cứ nói chuyện đến đoạn này là nó lại bị hắn chỉnh,
không được “Ơi”, mà phải “Dạ”. Hắn thích nghe nó “Dạ” lắm, cái tiếng sao
mà ngọt ngọt, thương thương và yêu đến thế. Tuy nhiên, dù nó có thắc
mắc, có bướng bỉnh cãi lời, thì nó vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo, và
chẳng bao giờ hắn nói cho nó biết, sao hắn lại thích nghe nó “Dạ”. Chả
nhẽ hắn lại bảo, tớ thích ấy dạ lắm.
Nó kém hắn 1 tuổi. Ngày đầu tiên quen nó, hắn khó chịu lắm. Nhìn nó
trên facebook nhìn kỳ kỳ, cá tính, hắn gọi điện làm quen. Thế mà nó nói
như ném vào mặt hắn: “Xin lỗi, tôi không thích nói chuyện với người trên
mạng”. Rồi nó tắt “bụp” máy một cái. Hắn không tin vào tai mình, từ
trước đến giờ, chưa ai mà hắn làm quen lại có thái độ kiểu đó. Hắn phồng
má trợn mắt nhìn vào cái điện thoại “Không muốn làm quen thì thôi,
tưởng cần à?”
Thế mà tối hôm ấy, nó chẳng ngủ được, lại mò lên facebook xem trạng
thái của mọi người. 2h sáng, thấy đèn của nhà hắn vẫn còn, nó mới chào.
Vậy là nói chuyện. Cũng chẳng biết từ bao giờ, nó nói chuyện với hắn
nhiều thế. Và cũng chẳng biết từ bao giờ, hắn gọi nó là “Cô giáo nhí”.
Nói chuyện với hắn thì không sao. Nhưng nhắn tin với hắn thì nó cú
lắm. Hắn viết sai lỗi chính tả như chim ri. Và một người chuyên khoa Văn
như nó, đọc mỗi lỗi sai như thấy mắt mình lấn cấn bụi. Nó chỉnh, chỉnh
từng chút một. Ấy thế mà, đâu lại vào đó, “xong” vẫn cứ là “song”. Hắn
hay bắt nó đọc truyện cho hắn nghe mỗi khi nó rảnh và trước khi đi ngủ.
Hắn bắt nó một ngày phải kể ba câu chuyện. Nhưng mỗi lần nó đọc xong, nó
hỏi nội dung, ý nghĩa, chẳng bao giờ hắn nói đúng. Nó bất lực ngao ngán
mà thở dài. Nó bảo nó đến phải đi đốt sách khi có một cậu học trò như
hắn. Còn hắn lại năn nỉ và cười hề…
Từ ngày quen nó, hắn cười nhiều hơn, nói
nhiều hơn, và gọi điện cho nó nhiều hơn những người khác. Nó cũng vậy,
cái điện thoại của nó lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Cứ
rảnh lúc nào, hắn lại “Nhí ơi, nhí đang làm gì đấy?”. Lúc nó bận không
nói chuyện được nhiều, hắn không cho nó tắt máy, mà cứ để đấy, 10 phút
tự tắt, hắn có cảm giác như thế, hắn được ở gần nó hơn. Những lúc nó
bận, không lúc nào hắn không bắt nó thề thốt trước khi tắt máy ” Tôi
thề, tôi hứa, khi nào mà tôi rảnh, là tôi phải gọi điện và nhắn tin ngay
lại cho học trò”. Thế là nó lại phải chậm rãi đọc theo nó. Không biết
lúc này, ai là học trò của ai nữa…
Hắn quan tâm nó lắm, dặn nó ăn gì, làm gì, như thế nào, nếu không,
hắn lại gào lên “Tôi sút bà bây giờ”. Nó bướng bỉnh “kệ tôi” nhưng trong
lòng thấy ấm áp vui vui khi mình vẫn có chỗ đứng quan trọng trong người
khác, đặc biệt là hắn. Nó đã thích hắn rồi. Thích rồi đấy, thích từ cái
kiểu dặn dò nó, thích mỗi khi nó cố tình “Tôi tắt máy đây” để được nghe
hắn gào to “Không” rồi lại dịu giọng “Học trò thích nghe tiếng của cô
giáo nhí”…
Hắn hay kỷ niệm những ngày mà theo nó là “độc đáo”. Nào là kỷ niệm 15
ngày nói chuyện với nhau, kỷ niệm một năm làm bạn của nhau, thậm chí,
kỷ niệm cả cái ngày nhưng không phải là tháng sinh nhật của nhau. Hắn có
thể nghĩ ra đủ trò để làm nó cười. Kết thúc mỗi cuộc điện thoại, hắn
đều nói “Cô giáo nhí, cười cái xem nào”. Và nó lại cười… hạnh phúc…
Thế nhưng, hắn hay bảo nó, có người yêu đi, nhí yêu đi, khi nào nhí
yêu, tôi sẽ không bắt nhí kể chuyện đêm khuya nhiều nữa, tôi sẽ dành
thời gian cho nhí đi chơi cùng người yêu… Nó nghe mà tan nát cái cõi
lòng nó. Nó buồn. Nó trầm giọng. Một khoảng lặng vô hình rơi vào giữa
nó. Hắn không thích nó. Nó đã ăn dưa bở nhiều hơn nó nghĩ…
Nó nghĩ nhiều lắm, nó nghĩ xem hắn có thích nó không. Nó giả vờ lấy
số khác làm quen hắn, nhưng chẳng thấy hắn sủi tăm. Hắn nói hắn chỉ
thích nói chuyện với mình nhí thôi. Ấy thế mà, hắn lại nói nhí, hắn sẽ
lấy vợ gần nhà, trong khi ấy, nhà nó và nhà hắn, cách nhau những 200
cây. Đó đâu phải là gần. Hắn nói, hắn sẽ cưới sau nó 3 năm… Nó ghét hắn
khi hắn chứ dội những câu đó vào tai nó…Nó gào ầm lên và tắt máy đánh
“bụp”. Nó dìm mặt trong chăn, mặc thằng bạn như một “con nai vàng ngơ
ngác”…
- Ông, tôi thích một người rồi!
- Ai?
- Bạn tôi!
- Tôi có quen không?
- Không…
Từ đó, nó chẳng thèm nghe máy của hắn nhiều nữa. Nó vờ bơ đi những
tin nhắn hay cái “Buzz” trên Yahoo. Status facebook của nó luôn một bầu
trời tâm trạng. Đến lượt hắn thấy trống trải. Hắn buồn. Hắn cảm giác
như, mình vừa mất đi một cái gì đó – quan trọng mà có lẽ chẳng bao giờ
hắn lấy lại được… Hắn nghĩ đến nó nhiều hơn, đến những câu chuyện mà nó
kể, đến cái giọng đọc ấm áp thương thương, đến cái tiếng cười giòn tan
và cái quát nạt ầm ĩ của nó. Hắn nhớ…
Hai đứa chẳng còn nói chuyện với nhau nhiều như trước. Hắn và nó,
chẳng hiểu sao lại như vậy. Hắn và nó, đang chơi trò cút bắt trốn tìm
của chính mình mà không ai chịu nói với ai. Hắn và nó, cứ quẩn quanh với
cái gọi là hạnh phúc của tình bạn. Nó dường như tức lắm khi chẳng nhẽ
con gái lại nói trước “Cô giáo thích học trò rồi!” Chẳng lẽ, lại như
thế?
- Học trò ạ, cô giáo sắp lấy chồng.
- Cái gì, cô giáo bị điên à, đang học, chồng con gì, học đi, ai, thằng nào, làm gì, ở đâu, sứt sẹo gì không?
Hắn đang cản nó đừng lấy chồng, ấy thế mà, hắn còn hỏi luôn “chồng”
tương lai của nó thế nào. Lớp nó, nhiều người vẫn vừa học vừa lấy chồng,
vẫn có thể ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn khi mình là sinh viên như ai…
Nó được tư vấn quân sư bằng cách này để thử hắn.
Hắn gào lên, hắn làm ầm lên, hắn đưa ra mọi lý do có thể để nó dừng
ngay cái việc mà theo hắn là “dở” này lại. Nào là bà mới là sinh viên
năm hai, nào là lấy về nó đánh bà ngày trăm trận, nào là lúc ấy ai bênh
vực cho cô giáo nhí…Nó lạnh tanh quay đi “Cô giáo lớn rồi”.
Chiếc điện thoại của nó nằm im trên bàn. Cả sáng nay hắn không gọi
điện cho nó. Nó khắc khoải, nó mong, nó nhớ cái giọng của hắn lắm.
Nhưng, nó không thể là người gọi trước. Mà từ trước đến giờ, có bao giờ
nó gọi trước cho hắn đâu, toàn hắn bấm số. Lần này, nó cảm nhận cái gì
đó, buồn buồn, nằng nặng và khó thở lắm. Nó trách thằng bạn của nó sao
vô tâm đến thế. Đứng trên lan can, đưa mắt nhìn ra xa với những ánh sáng
đèn nơi thành thị, nó nghĩ đến hắn. Có lẽ giờ này hắn đã chui vào chăn
ngủ rồi cũng nên. Hắn không có điều kiện được học hành tiếp như nó, nhà
lại con một, nên hắn đành lên tận sông Đà 9 để làm… Nó vừa buồn, vừa
ghét, vừa thương hắn…
Bất chợt, điện thoại reo. Là hắn gọi, định nghe thật nhanh, nhưng nó lại để 1 lúc thật lâu. Đúng là con gái, nó nghĩ.
- Sao ông? Giờ này còn chưa ngủ đi, điện đóm cái gì?
- Mấy giờ rồi cô giáo?
- Ông không xem được à mà còn hỏi, 11h đêm rồi?
- Ừ, nhanh thật, học trò sợ ngày mai cô giáo lấy chồng nên không ngủ được…
Im lặng. Nó im lặng. Và hắn cũng im lặng… Một cái cảm giác gì đó chen vào giữa nó và hắn…
- Xuống dưới nhà đi, tôi đứng ở đầu ngõ.
Nó không tin vào tai mình. Giờ này, phút này, thời điểm này – hắn –
đang đứng ở đầu ngõ nhà nó – trong khi nó cách hắn đến những 200km đường
bộ. Nó sững người, chạy nhanh ra ngõ. Cái dáng của hắn… Nó chợt xót xa
đến nao lòng… Nó muốn cầm bàn tay ấy…
Hắn nhìn nó, cũng không nói gì, chỉ im lặng. Mắt hắn buồn tê tái. Nó
quát hắn những gì có thể với cái tội lái xe trong giờ này. Nó quát hắn
không biết thương bản thân mình, nhỡ có chuyện gì thì sao. Rồi nó đánh
thùm thụp và lưng hắn, như chưa bao giờ được đánh hắn.
- Cô giáo ơi, đừng lấy chồng.
Xem ảnh
Nó nghe mà lặng người. Nó dừng lại, thôi không đánh hắn nữa. Nó chợt hiểu ra, rằng hắn, cũng thích nó nhiều lắm…
- Tại sao chứ, đâu có ai nói tôi không được lấy chồng đâu.
- Có học trò, học trò nói.
Hắn nói, ừ thì hắn nói, nhưng hắn lại chẳng dám nhìn vào mặt con bé
mà nói. Con bé chợt cười. Đến giờ phút này, có lẽ nó cũng nên cởi nút
cho một cái dây vô tình buộc giữa hai đứa. Có lẽ, cả hắn và nó cũng nên
sống thật với mình.
- Tôi mà lấy chồng, ai đọc truyện cho cậu nghe mỗi tối, ai tám với
cậu khi rảnh rỗi, ai là người cho cậu quát hàng đêm… đúng là ngốc quá
đi.
Hắn quay cái đầu của hắn sang bên con bé – thật nhanh như một cỗ máy.
“Nhí vừa nói gì, nói lại coi. Nhí thề, nhí hứa, nếu nhí nói điêu nhí là
con rùa tai đỏ đi”. Nó cười, đúng là ngốc mà. Nó “Vâng” đánh rụp một
cái. Chưa bao giờ hắn thấy nhí ngoan và nữ tính như giờ.
Hắn thở phào nhẹ nhõm như trút được một cái gánh của ngàn năm về
trước còn đeo trên vai. Cả hai đứa cùng cười dưới trời đêm Hà Nội. Và
bất chợt, bàn tay hắn nắm lấy tay nó từ lúc nào. Nó cũng không bỏ ra
đâu, vì nó biết, nó sẽ mãi trong bàn tay ấy…