Đào tạo lái xe

Đào tạo lái xe

'Siêu môtô' Can-Am tự chế của người Việt

'Siêu môtô' Can-Am tự chế của người Việt

Tự làm thủ công tất cả các công đoạn, người thợ chế xe khuyết tật ở Việt Nam đã tạo ra một chiếc Can-Am với giá chi phí khoảng 50 triệu đồng.
Sau khi sơn vỏ, lên hình dáng hoàn thiện, nhiều người không thể ngờ được chiếc Can-Am của anh Nguyễn Văn Thắng (Hà Nội), thợ chuyên chế xe cho người khuyết tật chỉ là sản phẩm thủ công với chi phí khoảng 50 triệu. Với một chiếc Can-Am "thật", giá bán ở Mỹ đã vào khoảng gần 25.000 USD.
Yêu thích những chiếc xe ba bánh lại có kinh nghiệm chế xe nên anh Thắng quyết định tự tạo cho mình chiếc Can-Am "Made in Vietnam". Điều đặc biệt, mẫu môtô này không sử dụng các bộ phận của chuyên một thương hiệu nào mà là tổng hợp từ nhiều nguồn như xe máy, ôtô, bất cứ thứ gì có thể gắn lên xe.
hoc lai xe
                            Can-Am tự chế tại Hà Nội.
"Mình toàn tự mò chế mọi thứ nên không có bản vẽ, giấy tờ tính toán gì trước cả, cứ làm đến đâu sửa đến đó thôi", anh Thắng tâm sự. Từ khung, thân xe được gò hàn tỉ mẩn bằng tay rồi mang đi sơn. Xác định dựng xe để chơi chứ không vì mục đích thương mại, nên xe được làm vào những lúc rảnh rỗi, cẩn thận từng chi tiết.
Động cơ chiếc môtô tự chế là loại 150 phân khối của Honda @, công suất 15 mã lực. Nếu so với Can-Am thật là cỗ máy 1.000 phân khối, công suất 106 mã lực thì chiếc "Made in Vietnam" thật nhỏ bé.
Vì đã quen chế ba bánh cho người khuyết tật nên xe nhanh chóng được hoàn thành phần bánh trước với hai giảm xóc, hệ thống càng chữ A. Ở hệ truyền động, anh Thắng lắp thêm cho xe hộp số lùi tự chế vốn đã được nhiều khách hàng ưa thích từ lâu. Để tiện sử dụng, số lùi được điều khiển qua một cần ngay dưới sản để chân.
Các bộ phận khác trên xe được lắp ghép từ nhiều nguồn như bảng đồng hồ cỡ lớn của Daewoo Matiz, bộ đề, tay ga của Honda CM. Lốp trước cũng của Matiz với cỡ 13 inch, lốp sau 16 inch của xe ga. Xe dùng hai phanh đĩa bánh trước, phanh tang trống bánh sau.
Thiết kế vừ đủ để chạy lòng vòng quanh nhà chứ không có nhu cầu tham gia giao thông công cộng nhưng chiếc môtô ba bánh cũng khá đầm ở tốc độ khoảng 40 km/h. Đi nhanh hơn dễ trùng triềng và vào cua không vững. Nhiều người hỏi khi nào bán, anh Thắng nói đùa "để xe chụp ảnh chứ bán lấy gì chụp, mất vui".
Đức Huy

Vòng 1 càng to, “lên đỉnh” càng dâm ?

Khi được hỏi, các chuyên gia tình dục học nhận thấy rằng, phần lớn đàn ông mong muốn đối tác trong chuyện chăn gối của họ phải có vòng một thật lớn.


 Giải thích cho điều này,các chàng đều cho rằng, phụ nữ có vòng một nở sẽ dễ “lên đỉnh” hơn so với những cô nàng có ngực nhỏ.
Bầu ngực được coi là biểu tượng cho vẻ đẹp của người phụ nữ.
Trước kia người ta coi đôi gò bồng đảo này chỉ đơn thuần dùng để chăm sóc con cái, nhưng sau này, nhiều người đã phát hiện ra rằng bầu ngực cũng có 1 vai trò quan trọng trong việc giúp cho chuyện “yêu” trở nên thăng hoa hơn. Đối với vấn đề tình dục, bầu ngực cũng là nơi kích thích cảm giác hưng phấn. Dưới tác động của đôi tay và bờ môi, bầu ngực trở nên cương hơn và tạo ra những kích thích tới cơ quan sinh dục. Chính vì thế mà người ta còn gọi bầu ngực là cơ quan sinh dục thứ 2.
hoc lai xe
Vòng một nở sẽ dễ “lên đỉnh”
Tuy nhiên, các chuyên gia tình dục lại cho rằng điều này là hoàn toàn không đúng và cho tới nay thì vẫn chưa có căn cứ nào để chứng minh cho việc phụ nữ lên “lên đỉnh” nhờ có bầu ngực to. Việc đạt tới cao trào chính là do những yếu tố khác xuất phát từ việc cả hai bên cùng “tham chiến”.Có rất nhiều phụ nữ do tin vào quan niệm trên nên đã tìm kiếm những loại thuốc đặc biệt hoặc đi thẩm mỹ để làm tăng kích cỡ của vòng một. Vậy nhưng họ không lường được hậu quả là rất nguy hiểm, thậm chí làm mất đi vẻ đẹp vốn có của đôi gò bồng đảo.Kích thước của vòng một là do yếu tố di truyền quy định. Tuy nhiên, khi quyết định “cải thiện” vòng 1, bạn nên cân nhắc thật kỹ để tránh hậu quả sau này. Ngoài ra, các bác sĩ cũng cho rằng tập luyện thể thao đều đặn cũng có thể giúp tăng vòng một. Massege cũng là một trong những phương pháp được nhiều phụ nữ sử dụng.

Cô giáo ơi, đừng lấy chồng

Truyện teen – Ngày đầu tiên quen nó, hắn khó chịu lắm. Nhìn nó trên facebook nhìn kỳ kỳ, cá tính, hắn gọi điện làm quen.

- Nhí?
- Ơi!
- Ơi á?
- Dạ.
- Ừ, phải ngoan thế chứ!
Lần nào cũng vậy, cứ nói chuyện đến đoạn này là nó lại bị hắn chỉnh, không được “Ơi”, mà phải “Dạ”. Hắn thích nghe nó “Dạ” lắm, cái tiếng sao mà ngọt ngọt, thương thương và yêu đến thế. Tuy nhiên, dù nó có thắc mắc, có bướng bỉnh cãi lời, thì nó vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo, và chẳng bao giờ hắn nói cho nó biết, sao hắn lại thích nghe nó “Dạ”. Chả nhẽ hắn lại bảo, tớ thích ấy dạ lắm.
Nó kém hắn 1 tuổi. Ngày đầu tiên quen nó, hắn khó chịu lắm. Nhìn nó trên facebook nhìn kỳ kỳ, cá tính, hắn gọi điện làm quen. Thế mà nó nói như ném vào mặt hắn: “Xin lỗi, tôi không thích nói chuyện với người trên mạng”. Rồi nó tắt “bụp” máy một cái. Hắn không tin vào tai mình, từ trước đến giờ, chưa ai mà hắn làm quen lại có thái độ kiểu đó. Hắn phồng má trợn mắt nhìn vào cái điện thoại “Không muốn làm quen thì thôi, tưởng cần à?”
Thế mà tối hôm ấy, nó chẳng ngủ được, lại mò lên facebook xem trạng thái của mọi người. 2h sáng, thấy đèn của nhà hắn vẫn còn, nó mới chào. Vậy là nói chuyện. Cũng chẳng biết từ bao giờ, nó nói chuyện với hắn nhiều thế. Và cũng chẳng biết từ bao giờ, hắn gọi nó là “Cô giáo nhí”.
Nói chuyện với hắn thì không sao. Nhưng nhắn tin với hắn thì nó cú lắm. Hắn viết sai lỗi chính tả như chim ri. Và một người chuyên khoa Văn như nó, đọc mỗi lỗi sai như thấy mắt mình lấn cấn bụi. Nó chỉnh, chỉnh từng chút một. Ấy thế mà, đâu lại vào đó, “xong” vẫn cứ là “song”. Hắn hay bắt nó đọc truyện cho hắn nghe mỗi khi nó rảnh và trước khi đi ngủ. Hắn bắt nó một ngày phải kể ba câu chuyện. Nhưng mỗi lần nó đọc xong, nó hỏi nội dung, ý nghĩa, chẳng bao giờ hắn nói đúng. Nó bất lực ngao ngán mà thở dài. Nó bảo nó đến phải đi đốt sách khi có một cậu học trò như hắn. Còn hắn lại năn nỉ và cười hề…
day lai xe
Từ ngày quen nó, hắn cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, và gọi điện cho nó nhiều hơn những người khác. Nó cũng vậy, cái điện thoại của nó lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Cứ rảnh lúc nào, hắn lại “Nhí ơi, nhí đang làm gì đấy?”. Lúc nó bận không nói chuyện được nhiều, hắn không cho nó tắt máy, mà cứ để đấy, 10 phút tự tắt, hắn có cảm giác như thế, hắn được ở gần nó hơn. Những lúc nó bận, không lúc nào hắn không bắt nó thề thốt trước khi tắt máy ” Tôi thề, tôi hứa, khi nào mà tôi rảnh, là tôi phải gọi điện và nhắn tin ngay lại cho học trò”. Thế là nó lại phải chậm rãi đọc theo nó. Không biết lúc này, ai là học trò của ai nữa…
Hắn quan tâm nó lắm, dặn nó ăn gì, làm gì, như thế nào, nếu không, hắn lại gào lên “Tôi sút bà bây giờ”. Nó bướng bỉnh “kệ tôi” nhưng trong lòng thấy ấm áp vui vui khi mình vẫn có chỗ đứng quan trọng trong người khác, đặc biệt là hắn. Nó đã thích hắn rồi. Thích rồi đấy, thích từ cái kiểu dặn dò nó, thích mỗi khi nó cố tình “Tôi tắt máy đây” để được nghe hắn gào to “Không” rồi lại dịu giọng “Học trò thích nghe tiếng của cô giáo nhí”…
Hắn hay kỷ niệm những ngày mà theo nó là “độc đáo”. Nào là kỷ niệm 15 ngày nói chuyện với nhau, kỷ niệm một năm làm bạn của nhau, thậm chí, kỷ niệm cả cái ngày nhưng không phải là tháng sinh nhật của nhau. Hắn có thể nghĩ ra đủ trò để làm nó cười. Kết thúc mỗi cuộc điện thoại, hắn đều nói “Cô giáo nhí, cười cái xem nào”. Và nó lại cười… hạnh phúc…
Thế nhưng, hắn hay bảo nó, có người yêu đi, nhí yêu đi, khi nào nhí yêu, tôi sẽ không bắt nhí kể chuyện đêm khuya nhiều nữa, tôi sẽ dành thời gian cho nhí đi chơi cùng người yêu… Nó nghe mà tan nát cái cõi lòng nó. Nó buồn. Nó trầm giọng. Một khoảng lặng vô hình rơi vào giữa nó. Hắn không thích nó. Nó đã ăn dưa bở nhiều hơn nó nghĩ…
Nó nghĩ nhiều lắm, nó nghĩ xem hắn có thích nó không. Nó giả vờ lấy số khác làm quen hắn, nhưng chẳng thấy hắn sủi tăm. Hắn nói hắn chỉ thích nói chuyện với mình nhí thôi. Ấy thế mà, hắn lại nói nhí, hắn sẽ lấy vợ gần nhà, trong khi ấy, nhà nó và nhà hắn, cách nhau những 200 cây. Đó đâu phải là gần. Hắn nói, hắn sẽ cưới sau nó 3 năm… Nó ghét hắn khi hắn chứ dội những câu đó vào tai nó…Nó gào ầm lên và tắt máy đánh “bụp”. Nó dìm mặt trong chăn, mặc thằng bạn như một “con nai vàng ngơ ngác”…
- Ông, tôi thích một người rồi!
- Ai?
- Bạn tôi!
- Tôi có quen không?
- Không…
Từ đó, nó chẳng thèm nghe máy của hắn nhiều nữa. Nó vờ bơ đi những tin nhắn hay cái “Buzz” trên Yahoo. Status facebook của nó luôn một bầu trời tâm trạng. Đến lượt hắn thấy trống trải. Hắn buồn. Hắn cảm giác như, mình vừa mất đi một cái gì đó – quan trọng mà có lẽ chẳng bao giờ hắn lấy lại được… Hắn nghĩ đến nó nhiều hơn, đến những câu chuyện mà nó kể, đến cái giọng đọc ấm áp thương thương, đến cái tiếng cười giòn tan và cái quát nạt ầm ĩ của nó. Hắn nhớ…
Hai đứa chẳng còn nói chuyện với nhau nhiều như trước. Hắn và nó, chẳng hiểu sao lại như vậy. Hắn và nó, đang chơi trò cút bắt trốn tìm của chính mình mà không ai chịu nói với ai. Hắn và nó, cứ quẩn quanh với cái gọi là hạnh phúc của tình bạn. Nó dường như tức lắm khi chẳng nhẽ con gái lại nói trước “Cô giáo thích học trò rồi!” Chẳng lẽ, lại như thế?
- Học trò ạ, cô giáo sắp lấy chồng.
- Cái gì, cô giáo bị điên à, đang học, chồng con gì, học đi, ai, thằng nào, làm gì, ở đâu, sứt sẹo gì không?
Hắn đang cản nó đừng lấy chồng, ấy thế mà, hắn còn hỏi luôn “chồng” tương lai của nó thế nào. Lớp nó, nhiều người vẫn vừa học vừa lấy chồng, vẫn có thể ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn khi mình là sinh viên như ai… Nó được tư vấn quân sư bằng cách này để thử hắn.
Hắn gào lên, hắn làm ầm lên, hắn đưa ra mọi lý do có thể để nó dừng ngay cái việc mà theo hắn là “dở” này lại. Nào là bà mới là sinh viên năm hai, nào là lấy về nó đánh bà ngày trăm trận, nào là lúc ấy ai bênh vực cho cô giáo nhí…Nó lạnh tanh quay đi “Cô giáo lớn rồi”.
Chiếc điện thoại của nó nằm im trên bàn. Cả sáng nay hắn không gọi điện cho nó. Nó khắc khoải, nó mong, nó nhớ cái giọng của hắn lắm. Nhưng, nó không thể là người gọi trước. Mà từ trước đến giờ, có bao giờ nó gọi trước cho hắn đâu, toàn hắn bấm số. Lần này, nó cảm nhận cái gì đó, buồn buồn, nằng nặng và khó thở lắm. Nó trách thằng bạn của nó sao vô tâm đến thế. Đứng trên lan can, đưa mắt nhìn ra xa với những ánh sáng đèn nơi thành thị, nó nghĩ đến hắn. Có lẽ giờ này hắn đã chui vào chăn ngủ rồi cũng nên. Hắn không có điều kiện được học hành tiếp như nó, nhà lại con một, nên hắn đành lên tận sông Đà 9 để làm… Nó vừa buồn, vừa ghét, vừa thương hắn…
Bất chợt, điện thoại reo. Là hắn gọi, định nghe thật nhanh, nhưng nó lại để 1 lúc thật lâu. Đúng là con gái, nó nghĩ.
- Sao ông? Giờ này còn chưa ngủ đi, điện đóm cái gì?
- Mấy giờ rồi cô giáo?
- Ông không xem được à mà còn hỏi, 11h đêm rồi?
- Ừ, nhanh thật, học trò sợ ngày mai cô giáo lấy chồng nên không ngủ được…
Im lặng. Nó im lặng. Và hắn cũng im lặng… Một cái cảm giác gì đó chen vào giữa nó và hắn…
- Xuống dưới nhà đi, tôi đứng ở đầu ngõ.
Nó không tin vào tai mình. Giờ này, phút này, thời điểm này – hắn – đang đứng ở đầu ngõ nhà nó – trong khi nó cách hắn đến những 200km đường bộ. Nó sững người, chạy nhanh ra ngõ. Cái dáng của hắn… Nó chợt xót xa đến nao lòng… Nó muốn cầm bàn tay ấy…
hoc lai xe
Hắn nhìn nó, cũng không nói gì, chỉ im lặng. Mắt hắn buồn tê tái. Nó quát hắn những gì có thể với cái tội lái xe trong giờ này. Nó quát hắn không biết thương bản thân mình, nhỡ có chuyện gì thì sao. Rồi nó đánh thùm thụp và lưng hắn, như chưa bao giờ được đánh hắn.
- Cô giáo ơi, đừng lấy chồng.
Xem ảnh
Nó nghe mà lặng người. Nó dừng lại, thôi không đánh hắn nữa. Nó chợt hiểu ra, rằng hắn, cũng thích nó nhiều lắm…
- Tại sao chứ, đâu có ai nói tôi không được lấy chồng đâu.
- Có học trò, học trò nói.
Hắn nói, ừ thì hắn nói, nhưng hắn lại chẳng dám nhìn vào mặt con bé mà nói. Con bé chợt cười. Đến giờ phút này, có lẽ nó cũng nên cởi nút cho một cái dây vô tình buộc giữa hai đứa. Có lẽ, cả hắn và nó cũng nên sống thật với mình.
- Tôi mà lấy chồng, ai đọc truyện cho cậu nghe mỗi tối, ai tám với cậu khi rảnh rỗi, ai là người cho cậu quát hàng đêm… đúng là ngốc quá đi.
Hắn quay cái đầu của hắn sang bên con bé – thật nhanh như một cỗ máy. “Nhí vừa nói gì, nói lại coi. Nhí thề, nhí hứa, nếu nhí nói điêu nhí là con rùa tai đỏ đi”. Nó cười, đúng là ngốc mà. Nó “Vâng” đánh rụp một cái. Chưa bao giờ hắn thấy nhí ngoan và nữ tính như giờ.
Hắn thở phào nhẹ nhõm như trút được một cái gánh của ngàn năm về trước còn đeo trên vai. Cả hai đứa cùng cười dưới trời đêm Hà Nội. Và bất chợt, bàn tay hắn nắm lấy tay nó từ lúc nào. Nó cũng không bỏ ra đâu, vì nó biết, nó sẽ mãi trong bàn tay ấy…

Ukraine tạm ngừng chiến dịch dẹp loạn ở miền đông

Ukraine tạm ngừng chiến dịch dẹp loạn ở miền đông

Chính phủ Ukraine tuyên bố sẽ không trấn áp các nhà hoạt động ủng hộ Nga ở miền đông vào dịp lễ Phục sinh cuối tuần này.


ukraine-3258-day lai xe
Các tay súng ủng hộ Nga canh gác bên ngoài một tòa nhà chính quyền ở Donetsk, đông Ukraine, hôm qua. Ảnh: Reuters
Voice of Russia đưa tin, theo danh sách các sáng kiến xoa dịu căng thẳng được công bố hôm 18/4, Bộ Ngoại giao Ukraine cam kết "ngừng giai đoạn tích cực" của chiến dịch trấn áp người biểu tình mà nước này gọi là "chống khủng bố". 
"Hoạt động chống khủng bố được ngừng lại vào lễ Phục sinh và chúng tôi sẽ không sử dụng vũ lực chống lại họ vào thời điểm này", Bộ trưởng Ngoại giao Ukraine Andriy Deshchytsia nói.
Một phát ngôn viên của cơ quan an ninh quốc gia Ukraine SBU xác nhận, quyết định đình chỉ này "liên quan đến việc thực thi thỏa thuận Geneva và ngày lễ Phục sinh".
Tuy nhiên, ông Deshchytsia cảnh báo các phiến quân rằng Kiev có thể áp dụng "các hành động cứng rắn" vào tuần tới nếu họ không đầu hàng trước các nhà giám sát hòa bình quốc tế. Ông hôm qua cũng có cuộc gặp tại Kiev với các quan chức thuộc Tổ chức An ninh và Hợp tác châu Âu (OSCE), cơ quan an ninh gồm các thành viên của NATO và Nga.
OSCE sẽ giám sát việc thực thi thỏa thuận mà 4 bên bao gồm Ukraine, Nga, Mỹ và Liên minh châu Âu đã đạt được ở Geneva hôm 17/4 nhằm xoa dịu cuộc khủng hoảng Đông - Tây lớn nhất kể từ thời Chiến tranh Lạnh. Theo đó, các bên nhất trí kiềm chế hành động bạo lực, đe dọa và khiêu khích. Các nhóm vũ trang không chính quy phải giải giáp và rời khỏi các tòa nhà bị chiếm đóng trái phép.
Một quan chức của OSCE sẽ tới Donetsk, thành phố lớn nhất miền đông Ukraine, vào cuối ngày hôm nay. Hiện chưa có dấu hiệu nào từ các phiến quân ở đây cho thấy họ sẵn sàng hạ súng. Các lãnh đạo của phong trào ủng hộ Nga tuyên bố việc Moscow ký kết thỏa thuận Geneva không liên quan gì đến họ.
Chính phủ lâm thời tại Kiev, với lực lượng hạn chế, cho thấy rất ít nỗ lực tái chiếm các cơ quan chính quyền, trụ sở cảnh sát và những địa điểm khác bị lực lượng ly khai ủng hộ Nga chiếm đóng hai tuần qua. 
Trong khi đó, Mỹ đe dọa tăng cường các biện pháp trừng phạt với Nga nếu nước này không thuyết phục phe phiến quân đầu hàng. Tuy nhiên, Kremlin bác bỏ việc kiểm soát các tay súng muốn miền đông sáp nhập lãnh thổ Nga như bán đảo Crimea.
Anh Ngọc

Nhiều thi thể nạn nhân chìm tàu trôi dạt trên biển

Có thể do dòng chảy thay đổi nên nhiều thi thể nạn nhân được tìm thấy trong tình trạng trôi dạt trên biển.
 "Dù ta có rất ít thời gian phân tích khoa học, dường như các thi thể bắt đầu trôi ra từ phà chìm do dòng chảy thay đổi", Yonhap dẫn lời một quan chức nói.
Số người chết được xác nhận tăng lên 25 và tuần duyên Hàn Quốc cho biết tổng cộng 16 thi thể được trục vớt kể từ 18h hôm qua. Tất cả các thi thể đến nay đều được tìm thấy khi đang trôi nổi trên biển, không phải được phát hiện trong thân tàu. 
Hàng trăm thợ lặn vẫn nỗ lực tìm kiếm người sống sót, khi 271 người vẫn mất tích. Họ đang chiến đấu với thời gian, tầm nhìn thấp, nhiệt độ thấp và những dòng chảy mạnh. Họ cũng gặp khó khăn khi tiếp cận thân con phà bị chìm.
Về lý do chiếc phà tải trọng hơn 6.300 tấn bị nghiêng rồi chìm, các nhà điều tra đang xem xét khả năng hàng hóa trên khoang bị dịch chuyển đột ngột. Điều này vẫn còn chưa chắc chắn cho tới khi trục vớt được thân phà. 
hoc lai xe
Các công tố viên và cảnh sát vừa tiến vào trụ sở của công ty Chonghaejin Marine, chủ sở hữu phà, nhằm bảo toàn thông tin về hoạt động của Sewol. Cảnh sát cũng đang điều tra tuyên bố cho rằng thuyền trưởng Lee Joon-seok là một trong những người đầu tiên rời phà. Họ cho biết ông có thể đã vi phạm luật của thủy thủ khi thoát khỏi phà chìm và bỏ mặc các hành khách ở lại trong hiểm nguy. 
Phà Sewol chở hơn 470 hành khách và thuyền viên, đang trên đường từ thành phố Incheon tới đảo Jeju thì chìm ngoài khơi tây nam Hàn Quốc. Trong số các hành khách, có hơn 300 học sinh từ trường trung học Danwon ở Ansan, phía nam Seoul, tham gia chuyến dã ngoại kéo dài 4 ngày. Hiện giới chức mới giải cứu được 179 người.