Trong
suốt 15 năm qua, Tổng thống Vladimir Putin là ẩn số làm đau đầu ba thế
hệ tổng thống Mỹ. Họ định xây dựng mối quan hệ với cựu đại tá tình báo
KGB theo cách của Washington, nhưng thực tiễn không như mong muốn.
Tổng thống Bill Clinton coi Putin là một người lạnh lùng và đáng ngại,
nhưng dự đoán ông sẽ trở thành một lãnh đạo cứng rắn, tài năng. Còn tổng
thống George W. Bush muốn làm bạn và đối tác với Putin trong vấn đề
chống khủng bố, nhưng cuối cùng vỡ mộng.
Tổng thống Barack Obama nỗ lực cải thiện quan hệ với Điện Kremlin, bằng
cách xây dựng quan hệ với các nhà lãnh đạo Nga khác. Chiến lược này
từng có tác dụng trong một thời gian, nhưng quan hệ Mỹ-Nga dần xấu đi và
đang xuống đáy kể từ sau Chiến tranh Lạnh.
Với các phương thức khác nhau, ba đời tổng thống Mỹ đều nỗ lực xây dựng
mối quan hệ mới, có ý nghĩa lịch sử với Nga. Nhưng đến cuối cùng họ đều
phát hiện ra rằng những cố gắng đều khó thành trước Putin, một cao thủ
võ thuật đồng thời là cựu đại tá tình báo KGB.
Họ hoặc là hình dung Putin thành một con người hoàn toàn khác, hoặc là
tự cho rằng có thể điều khiển một con người vốn không bao giờ chịu bị
khống chế. Họ quan sát Putin bằng lăng kính của mình, cho rằng ông sẽ
tính toán lợi ích của Nga theo giả định của họ. Và cả ba người đều đánh
giá thấp sự bất mãn của tổng thống Nga.
Cựu tổng thống Mỹ Bill Clinton (trái) và Tổng thống Nga Vladimir Putin tại Moscow tháng 4/2000. Ảnh: AFP
|
Washington hiện nay dường như không còn chút ảo tưởng gì về Putin nữa,
đặc biệt sau sự kiện Crimea sáp nhập vào Nga dẫn đến hàng loạt quyết
định trừng phạt của Mỹ và châu Âu. Theo nhiều chuyên gia, câu hỏi hiện
nay không còn là Mỹ với Nga cần hợp tác như thế nào, mà là hai bên sẽ
đối đầu ra sao.
"Ông ấy đã tuyên bố rõ lập trường. Đây là con người mà chúng tôi cần đối phó, không thể hy vọng vấn đề tự biến mất được", New York Times dẫn lời ông Tom Donilon, cựu cố vấn an ninh quốc gia của Tổng thống Obama.
Theo nhận định của các trợ lý ba đời tổng thống Mỹ, các ông chủ Nhà
Trắng không hề ngây thơ mà không nhận ra được con người thực của Putin,
nhưng họ lại cho rằng xây dựng một mối quan hệ tốt hơn nữa là giải pháp
duy nhất. Và có lẽ chính những chính sách của phương Tây đã khiến ông
chủ Điện Kremlin bất mãn, ví dụ như việc Tổ chức Hiệp ước Bắc Đại Tây
Dương (NATO) không ngừng mở rộng ra phía đông, chiến tranh Iraq hay
chiến tranh Libya.
"Ông ấy đi ngủ với suy nghĩ của Peter Đại đế và thức giấc với tư duy
của Stalin. Chúng ta cần phải hiểu rõ ông ấy là ai, muốn gì. Điều này có
lẽ sẽ không giống với những gì chúng ta tưởng tượng trong thế kỷ 21",
Nghị sĩ Mike Rogers, chủ tịch Ủy ban tình báo của Hạ viện Mỹ, cho biết
trong một cuộc phỏng vấn với đài NBC.
Ông Clinton là tổng thống Mỹ đầu tiên đối mặt với Putin, mặc dù thời
gian cùng tại nhiệm của hai người không nhiều. Phần lớn thời gian trong
hai nhiệm kỳ của Clinton, ông xây dựng được mối quan hệ ổn định với cố
tổng thống Boris Yeltsin. Năm 1999, Putin được chỉ định làm thủ tướng và
sau đó trở thành tổng thống trong đêm giao thừa sau khi người tiền
nhiệm từ chức.
"Tôi ra khỏi cuộc họp và tin rằng Yeltsin đã lựa chọn một người
kế nhiệm có năng lực và mẫn cán, có thể ứng phó tốt hơn ông ấy trước
tình hình kinh tế, chính trị bất ổn của Nga lúc đó. Hơn nữa, tình hình
sức khỏe của Yeltsin thời điểm đó cũng không được tốt", tổng thống Clinton viết trong hồi ký của mình.
Sau khi Putin chiến thắng trong cuộc bầu cử tổng thống hồi tháng
3/2000, Clinton đã gọi điện chúc mừng. "Sau khi gác máy, tôi nghĩ ông ấy
đủ cứng rắn để đoàn kết nước Nga", cựu tổng thống Mỹ viết.
Nhưng Clinton cũng có những lo lắng về sự cứng rắn đó, khi ông chủ mới
của Điện Kremlin chỉ huy cuộc chiến chống ly khai ở nước cộng hòa
Chechnya. Clinton từng thúc giục Yeltsin chú ý đến người kế nhiệm, và cảm thấy bị gạt sang lề khi Putin dường như thờ ơ trong việc hợp tác với một tổng thống Mỹ sắp mãn nhiệm.
Tuy nhiên, đó là thời điểm Putin tăng tốc quá trình cải tổ hệ
thống thuế, đất đai và luật pháp Nga. Theo đánh giá của ông Strobe
Talbott, thứ trưởng Ngoại giao thời Clinton, Putin "đủ trẻ, đủ khéo léo
và đủ thực tế để hiểu rằng, nước Nga đang diễn ra quá trình dịch chuyển
cần thiết mà ông ấy cần phải thúc đẩy nó".
Đức Dương (theo New York Times)